tình địch chúng ta làm bạn đi
Chúng ta vào Đảng là để hết lòng hết sức phục vụ giai cấp, phục vụ nhân dân, làm trọn nhiệm vụ của người đảng viên". Bác còn căn dặn nếu sợ không phục vụ được nhân dân, phục vụ được cách mạng thì đừng vào hay là khoan hãy vào Đảng.
Sau một cuộc lục soát gắt gao trang trại vô chủ của Andrew và các lán xung quanh, cảnh sát tìm thấy hai chiếc cúc áo sơ mi nhỏ, với bông sợi quấn chặt xung quanh. Tất cả bị xé toạc. Gần đó, họ tìm thấy một vỏ đạn. "Tôi nghĩ, Andrew đã dụ tình địch đến đây và bắn
Bạn cần bình tĩnh, tỉnh thức để suy đi nghĩ lại và quyết định mọi việc để tránh sai lầm sau đó hối hận. Nếu nhận ra còn tha thứ được hãy cho anh ta 1 cơ hội. Còn nếu không tha thứ được hãy mạnh mẽ buong bỏ để riêng tôi được sống vui tươi, sự hạnh phúc hơn. Đừng quá tin tưởng bản thân và huyễn hoặc về tác dụng của mình
Ta tình địch —— Úc Đình Chi, là đóa duyên dáng yêu kiều cao lãnh chi hoa. Một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, lại lộ ra một cổ xa cách cùng kiêu căng, ta nhìn liền phiền. Ở quán bar nhìn đến hắn bị hạ dược thời điểm, ta liền muốn nhìn hắn ăn mệt, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ ăn ta.
TTO - 20 hộ dân tại thôn 8 My Đông, xã Ngũ Lão, huyện Thủy Nguyên, TP Hải Phòng bức xúc bởi lối đi chung nằm trong quy hoạch, được mọi người sử dụng làm lối đi ra đường chính là tỉnh lộ 359 lại bất ngờ được cấp sổ đỏ cho một hộ dân. Phản ảnh đến Tuổi Trẻ
Single Frau Mit Hund Sucht Mann. Edit TịnhSinh nhật của Tiền Cung đúng vào ngày Cá tháng Tư, bọn họ thấy Lý Tiêu kéo theo Chu Dịch Phàm tới cũng không ngạc nhiên, vì bọn họ đều đang tính toán mượn cơ hội trêu chọc người khác. Quan trọng nhất là không thể trở thành đối tượng bị trêu lại đây là ngày sinh nhật của Tiền Cung nên bọn họ cũng không dám xuống tay. Biệt danh“Cường công” này không phải là vì gã chơi game rất cường thế, mà là bởi vì tuy gã là trạch nam nhưng lại có cơ thể to lớn 1m90. Lại thêm khuôn mặt gã cũng hung ác, không chỉ đám bạn cùng phòng không dám trêu chọc gã, mà bất kể ai gặp gã đều cảm thấy kinh sợ kinh ngạc + sợ hãi.Còn lại đa số mọi người đều giống nhau, trình độ tương đương nhau, hoặc là bị người khác chọc, hoặc là chọc người khác. Nhưng Chu Dịch Phàm xuất hiện thì không giống như vậy. Xuất phát từ oán niệm học hành không bằng cậu ta, đám bạn cùng phòng bao gồm Triệu Địa bát tự không hợp với Chu Dịch Phàm đều đánh chủ ý lên người Chu Dịch thế Lý Tiêu kinh ngạc phát hiện, Chu Dịch Phàm lại trở nên đặc biệt được hoan nghênh. Ý nói đến mức độ “Được hoan nghênh” ở đây giống như là bị chuốc rượu nhiều như thế nào, hay giống như bạn bè thân thiết đến mức độ kề vai sát cánh mà nói chuyện trên trời dưới Tiêu yên lặng ngồi ở một bên, nhìn mọi người uống rượu. Hắn uống rượu không thay đổi sắc mặt, uống bao nhiêu cũng chỉ có một bộ dạng. Đám bạn từng uống rượu qua với hắn rồi cho nên có kinh nghiệm, cạn chén đều trực tiếp bỏ qua người khác không thể uống rượu là Trương Thất, cậu ta luôn là người giúp thu dọn tàn cuộc, chiếu cố quần chúng, rất có tinh thần giúp đỡ mọi cả mọi người đều uống, không khí càng lúc càng nóng lên, liền bắt đầu trêu chọc Chu Dịch Phàm. Ngay từ đầu chỉ là ép hỏi cậu ta có quan hệ như thế nào với nữ thần, hỏi cậu ta sao bình thường không cùng chơi với mọi người, hỏi cậu ta đã hẹn hò với bao nhiêu cô gái…… Rất nhiều câu hỏi kỳ quái được liên tục đặt ra, hỏi nhiều đến mức mặt của Chu Dịch Phàm đỏ lên, chân tay luống Tiêu nheo mắt nhìn, tính toán mình nên ra tay vào lúc nào để giúp Chu Dịch Phàm một phen, giải cứu cậu ta từ trong nước sôi lửa nhìn, suy nghĩ nên giải cứu như thế kỹ, Chu Dịch Phàm có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, giống như búp bê được trưng bày trong tủ kính. Bộ dạng xinh đẹp, nhưng cũng không để người cảm giác quá nữ tính. Ngày thường cậu ta giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao ngạo xa cách, trên mặt cũng là biểu cảm lạnh lùng, giống như vương tử lạnh lùng vậy. Hôm nay Chu Dịch Phàm bị một đám người mạnh mẽ bao vây ở quán rượu, có loại cảm giác giống như thiên nga bị ngã xuống Tiêu nghĩ như thế, cười cười. Đây là lúc hắn nên ra sân rồi!Nhưng mà…… Lý Tiêu phát hiện tính toán của mình hình như sai hắn đang chuẩn bị ra tay thì Chu Dịch Phàm đã tự mình thoát ra, đứng mắt cậu ta dường như mang theo khinh thường, khóe môi nhếch lên như cười như không. Nếu Chu Dịch Phàm là tình địch, Lý Tiêu không thể không thừa nhận, đây là một tình địch rất mê người. Chỉ cần vị tình địch này nguyện ý, nhất định có thể mê hoặc được cả đàn ông, huống chi là phụ nữ. Khó trách nhân duyên với con gái lại tốt như vậy, khó trách có thể lừa nữ thần tới một màn kế tiếp, lại khiến mọi người trợn mắt há thấy ngón tay thon dài của Chu Dịch Phàm thô bạo mở cổ áo sơ mi ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Sau đó một tay cậu cầm lấy một chai bia, một tay chống hông, ngửa đầu uống. Dưới ánh đèn mờ của quán rượu, bia chảy xuống từ khóe miệng của cậu, khéo léo chảy xuống hầu kết đang chuyển động ……Hiện trường đột nhiên vang lên một tiếng nuốt nước miếng, không khí trở nên có chút quỷ dị.“Thêm một chai nữa! Lão tử hôm nay sẽ liều mạng với các cậu!”Chu Dịch Phàm đặt chai bia đã uống hết xuống, mở miệng nói. Phá vỡ bầu không khí quỷ dị mà cậu đã tạo ra trong lúc vô người không hẹn mà cùng đem tầm mắt từ trên người cậu dời đi, ai ăn thì ăn, ai nói chuyện thì nói rồi lấy được điện thoại của Chu Dịch Phàm, Triệu Địa tính toán muốn trêu chọc Chu Dịch Phàm. Triệu Địa thấy mọi người lại không vui đùa nữa, âm thầm đưa điện thoại di động xuống dưới bàn, mở danh bạ của Chu Dịch Phàm lên. Triệu Địa đang làm chuyện xấu đương nhiên không phát hiện được Chu Dịch Phàm đã đi đến bên cạnh.“Không phải vừa rồi uống rất high sao? Tiếp tục đi!”Chu Dịch Phàm kẹp cổ Triệu Địa, hung hăng rót một ly bia vào miệng của cậu ta. Thủ pháp thuần thục này, vẻ mặt hung ác này, còn đâu khí chất cao lãnh như thường ngày nữa chứ?“Khụ khụ…… Cậu muốn làm tôi chết sặc sao? Được thôi! Cậu muốn uống, tôi theo cậu đến cùng!”Triệu Địa vừa nói, vừa đưa điện thoại di động nhét vào trong túi của mình, rất khí phách đặt mười chai bia ngay trước Dịch Phàm đã có chút say, vừa thấy Triệu Địa khiêu khích, liền nói “Các cậu đều là phàm nhân, chờ bị ngược đi!” biểu tình trào phúng level max. Triệu Địa lôi kéo mấy người khác, không biết liêm sỉ lấy nhiều đấu ít, thề nhất định phải làm giảm nhuệ khí của Chu Dịch Phàm, phải cho cậu ta biết kết cục của ngày hôm nay là như thế nên Lý Tiêu mới biết được tửu lượng kinh người của Chu Dịch Phàm. Rất nhiều người đã nằm gục trên bàn, chỉ còn Chu Dịch Phàm vẫn còn đang chống đỡ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cuối cùng thì cậu ta là người chiến Thất rất bình tĩnh, đặt đũa xuống, vỗ vỗ tay “Được rồi! Được rồi! Ai còn có thể cử động thì dìu người không thể nhúc nhích được nha! Về phòng thôi!”Nói xong đi vòng quanh bàn một vòng, đập những người thể tỉnh lại đều tỉnh lại. Sau đó đi tính đó mười hai người đám người trong 3 phòng A, B, C, rẽ đông rẽ tây, lắc la lắc lư đi về ký túc xá. Không ít người đều nôn ra, Chu Dịch Phàm nôn lợi hại nhất. Thần kỳ là, sau khi nôn xong Chu Dịch Phàm giống như kỳ tích tỉnh táo lại. Cũng không cần người khác đỡ, tự sửa sang lại quần áo, thuận tiện chạy đến chỗ Triệu Địa lấy lại điện thoại của về ký túc xá, Chu Dịch Phàm dẫn đầu chiếm giữ phòng tắm, tiến hành tắm vòi sen suốt một tiếng đồng ra ngoài, thì thấy giường của mình đã bị Triệu Địa đang say đến bất tỉnh nhân sự chiếm lấy.“Này! Tỉnh! Tỉnh! Đây không phải là giường của cậu!”Chu Dịch Phàm trèo lên giường đẩy đẩy Triệu Địa, hi vọng có thể giải cứu cái giường của Địa lại chỉ là hừ hừ vài tiếng, không có động tĩnh Dịch Phàm chưa từ bỏ ý định, lấy chân đạp Triệu Địa hai cái. Nhưng cái đạp này không tốt, một đạp này đã gây ra Dịch Phàm không cẩn thận đạp vào bụng Triệu Địa. Dạ dày Triệu Địa rối loạn một phen, rất không khách khí nôn lên đầu gối Chu Dịch Dịch Phàm cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển như vậy, trên trán đầy vạch đen. Cậu vô lực đi xuống giường, ngồi xuống chỗ trống trên giường của mình, suy không muốn ngủ trên cái ổ chó của Triệu Địa đâu. Cậu ngẩng đầu nhìn cái giường bên cạnh một cái, cuối cùng tuyệt vọng lắc đầu. Chẳng lẽ cậu thật sự phải ngủ ở đó sao? Đánh chết cậu cũng không làm!Chu Dịch Phàm đang củng cố lại tinh thần, lại không biết cơ hội một khi bỏ qua, thì sẽ không còn lựa chọn nào khác. Mặc kệ vì lí do gì mà bỏ qua cơ hội Địa mơ mơ màng màng ngủ, phát hiện mình ngủ không đúng chỗ. Vì thế cậu ngẩng đầu lên nhìn xem, “Hử”, quả nhiên cậu ngủ sai chỗ rồi. Để tránh bạn cùng phòng Chu Dịch Phàm rối rắm, cậu quyết định chống đỡ cơ thể mệt mỏi của mình về đúng vị trí. Vì thế cậu lắc lư ngồi dậy, sau đó lại lắc lư lướt qua hai chiếc giường đang cản trở mình—mà thật ra là cái song sắt cao chưa tới 20 cm, thì cậu đã thuận lợi trở về trên giường của mình……Chu Dịch Phàm quả thật có ý nghĩ muốn chết luôn Tiêu tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy bộ dáng xám xịt của Chu Dịch Phàm. Cửa sổ đang mở nên cái mùi sau khi nôn đó cũng đã tan đi không ít. Không rõ chân tướng, Lý Tiêu vỗ vỗ vai Chu Dịch Phàm “Tôi ngủ đây. Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”Nói xong nhìn qua hai người đã ngủ trên giường. Nhìn Tiền Cung ngủ bên cạnh giường mình, cái chân dài vắt ra bên ngoài, lông chân bay phấp phới trong gió. Lý Tiêu tốt bụng đắp chăn lên giúp gã, che chân gã lại. Mà ở đối diện, Triệu Địa, đã trùm chăn ngáy khò khò từ lâu, tất nhiên là không cần ai quan tâm Tiêu trèo lên giường của mình, xem xét liếc nhìn Chu Dịch Phàm đang bất động như núi. Quái lạ! Sao cậu ta còn chưa đi ngủ? Đang muốn bắt chuyện với cậu ta, tầm mắt nhìn lên giường của cậu ta, lúc này mới hiểu ra. Nhớ tới lúc hắn chuẩn bị đi tắm rửa thì nhìn thấy Triệu Địa chiếm giường của Chu Dịch Phàm, nguyên nhân hậu quả mọi chuyện như thế nào Lý Tiêu cũng đã biết. Nhịn không được cười ra tiếng “Cậu cũng xui xẻo thật…… Ha ha ha…… Là Triệu Địa nôn đúng không?”Chu Dịch Phàm yếu ớt nhìn Lý Tiêu, nhưng lại không nói dạng suy sụp này của Chu Dịch Phàm bình thường tuyệt đối sẽ không thấy được. Lý Tiêu càng vui vẻ hơn, cười càng ngày càng lớn“Ha ha ha…… Không ngờ cậu cũng sẽ có lúc như thế này…… Biểu tình này của cậu nếu như để các em gái nhìn thấy, phụt…… Ha ha ha……”Lý Tiêu vừa cười vừa ôm bụng đập giường, cười đến nỗi khóe mắt chảy ra nước Dịch Phàm bị chọc giận khi thấy Lý Tiêu sung sướng khi người gặp họa, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tiêu một cái, không phản ứng lại ngờ Lý Tiêu một chút cũng không có tự mình hiểu lấy, vui vẻ bò xuống giường, cầm di động điên cuồng chụp hình Chu Dịch Phàm. Vỗ giường còn chưa đủ, lại còn đến trước mặt Chu Dịch Phàm, chụp vẻ mặt âm trầm của cậu.“Hắc…… Biểu cảm vừa rồi rất đẹp, phải lưu lại để làm kỷ niệm chứ! Biểu cảm bây giờ lại không đẹp rồi, nào, buồn hơn một chút nữa……”Lý Tiêu không biết sống chết đưa tay nhéo mặt Chu Dịch Phàm, bị Chu Dịch Phàm không lưu tình chút nào gạt tay ra.“Tránh xa tôi ra một chút.”Chu Dịch Phàm lạnh lùng nói. Sau đó đứng dậy đóng sầm cửa mà Tiêu sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Tiền Cung và Triệu Địa. Tìm được cách chọc ghẹo tốt hơn rồi……
Cùng đọc truyện Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi của tác giả Bán Dạ Sâm Lâm tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại gốc Tình địch, ngã môn tố bằng hữu baEdit Bột Mì QQThể loại Hiện đại, vườn trường, chủ công, dương quang công x cao lãnh thụ, 1×1, HENhân vật chính Lý Tiêu x Chu Dịch PhàmCâu chuyện bắt đầu kể từ khi Lý Tiêu thất tình từ khi bắt đầu đi học tới đó hắn vừa mới bước vào Đại học, mang theo tâm tình rong chơi của một thiếu niên mười tám tuổi. Hắn không biết tình yêu đầu của hắn sẽ là ai. Là một em gái ngây thơ dễ thương hay là một cô gái quyến rũ? Là em gái hồn nhiên đáng yêu hay là hoa hậu giảng đường có dáng người nóng bỏng? Lý Tiêu suy nghĩ rất nhiều, thật sự là khó có thể chọn nên lấy hay bỏ cái nào. Rối rắm một tháng, cuối cùng hắn cũng gặp được nữ thần trong mơ của buổi dạ hội chào đón tân sinh viên của trường, hắn đã gặp được nữ thần trong lòng, cô ấy xuất hiện giữa đám đông, rực rỡ chói mắt như vậy! Lý Tiêu cảm giác trái tim của mình trong nháy mắt đã bị đánh trúng. Đó chính là nhất kiến chung tình! Là yêu đó nha!
Tên gốc Tình địch, ngã môn tố bằng hữu ba Tác giả Bán Dạ Sâm Lâm Thể loại Hiện đại, vườn trường, chủ công, dương quang công x cao lãnh thụ, 1×1, HE Edit Tịnh Nguồn Lâm Phong Nhân vật chính Lý Tiêu x Chu Dịch Phàm Tình trạng Hoàn 64c+3PN 22/05/2016 + còn PN Bản edit chưa được sự đồng ý của tác giả, dịch bằng QT nên chỉ đúng 70-80% mong không có bất cứ điều gì liên quan đến pháp lý và thương mại, nếu dính dáng sẽ gỡ bỏ ngay! Xin cảm ơn! ————— Văn án Tỏ tình với nữ thần suýt nữa thì bị nữ thần đánh gãy mũi. Hơn nữa còn có tình địch là bạn học cùng phòng tính tình cao lãnh lạnh lùng+xa cách . Vậy nên, muốn theo đuổi được nữ thần thì trước tiên phải đánh bại được tình địch!!! Tình địch, chúng ta làm bạn đi. Ha ha…… [Chủ công] [Thật ra thụ cũng không cao lãnh] [Công…… Ngoài nóng trong cũng nóng là một thanh niên sáng sủa nhiệt huyết…… Thuộc tính không rõ…..] ————– Review Thể loại Thanh xuân vườn trường, dương quang công x cao lãnh thụ, 1×1, HE. Lý Tiêu là một kẻ hồn nhiên, theo mình thấy là vậy. Còn là một con người siêu bình thường của tầng lớp sinh viên, duy có hào quang bắn ra hơi mạnh. Bởi vì Lý Tiêu hay cười, cười xán lạn cái từ này làm mình đi gg wiki vì bản dịch mình đọc ghi là sáng lạn’. Lý Tiêu bị nhận xét là càng cười lên thì trông càng đáng khinh. Cho nên một đi theo nữ thần của lòng mình liền bị người ta nghĩ là người xấu. Nhưng Lý Tiêu lại phát hiện nữ thần hay đi với bạn cùng phòng của mình là Chu Dịch Phàm. Trái ngược với Lý Tiêu, Chu Dịch Phàm lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, xuất thân công tử nhà giàu, còn được lòng nhiều bạn nữ, nhưng luôn tỏ ra xa cách với anh em trong phòng. Lý Tiêu ban đầu làm thân với Chu Dịch Phàm hoàn toàn là ý định tiếp cận nữ thần. Cơ mà Chu Dịch Phàm lại hiểu nhầm, hiểu nhầm Lý Tiêu quan tâm mình, hiểu nhầm tin nhắn tỏ tình của Lý Tiêu, hiểu nhầm việc người ta đi làm thêm sấp mặt để mua CD bản giới hạn cho mình. Kết quả là chết tâm rồi quyết định buông bỏ, nhưng mỗi lần buông là Lý Tiêu lại thắp cho Chu Dịch Phàm một hi vọng. Lý Tiêu trước giờ chỉ thích gái, luôn cảm thấy bản thân thẳng không thể thẳng hơn, ấy thế mà lại rung động với Chu Dịch Phàm. Vờn nhau một hồi, nhân sinh quan thay đổi, Lý Tiêu quyết định đối mặt với lòng mình, chọn ở bên Chu Dịch Phàm. Chia xa rồi quay trở lại bên nhau, hai người nỗ lực và đạt được hạnh phúc. Điều khiến mình thấy thắc mắc là diễn biến tâm lý của Lý Tiêu, ban đầu khá đúng, cơ mà về sau thì hơi lạ. Tại sao chỉ vì sợ mẹ chặt ciu mà lúc đấy, trước mặt ông cậu, Lý Tiêu lại nói mấy lời tổn thương Chu Dịch Phàm. Thực sự là sau mấy đợt Lý Tiêu tự kiểm điểm bản thân, tự suy nghĩ về mức độ yêu thích của mình với Chu Dịch Phàm, mình còn nghĩ là Lý Tiêu đã thông suốt rồi. Nhưng dù sao thì sau khi nói mấy câu đâm nát lòng “vợ”, thì bạn Tiêu xoay 180 độ thì thầm mấy câu ngọt như mía rồi hôn ẻm, mặc kệ ông cậu biến thái chụp ảnh từ xa. Điều thứ hai mà mình vẫn còn lăn tăn, chính là cái nội dung về sau, giá mà nó kĩ càng hơn chút. Chu Dịch Phàm đi học ở nước ngoài, Lý Tiêu ở lại nước gây dựng sự nghiệp. Lý Tiêu kiếm đủ tiền liền chạy sang gặp Chu Dịch Phàm, lăn lộn, rồi cầu hôn, chớp mắt hoàn thành mục tiêu cưới người ta làm vợ. Và khi về nước thì bị ông anh của Chu Dịch Phàm lườm nguýt. Chỉ có vậy thôi í!!! Vẫn thắc mắc xem gia đình bố mẹ Chu Dịch Phàm sẽ xử lí thế nào, bởi trước đó còn mời bác sĩ tâm lí về cho con trai, còn cả bà mẹ của Lý Tiêu, người ghét quan hệ đồng tính vì chuyện cũ trong gia đình. Còn rất rất nhiều điều mà mình thắc mắc. Ừm, không rõ mình có bỏ sót đoạn nào không. Nhưng thiết nghĩ chỉ cần nhân vật của chúng ta hạnh phúc thì nó cũng xứng đáng là một cái kết đẹp rồi. ————– Link
Chương 30 Chấm dứt làm bạn bè 15 Edit Tịnh Chơi trò chơi lâu cũng sẽ mệt, đến ba bốn giờ sáng, Lý Tiêu liền chống đỡ không nổi nằm ngủ trên ghế sô pha tại khu nghỉ ngơi. Chu Dịch Phàm bởi vì là lần đầu tiên chơi, hơn nữa trong lòng nghẹn tức giận cần phát tiết, chơi liên tục không nghỉ, cũng không thấy mệt. Đến buổi sáng người chơi dần dần ít đi, Chu Dịch Phàm dùng hết đồng xu trò chơi, mới tìm Lý Tiêu đi ra khỏi khu trò chơi. “Woa..ha Ngáp…… Chúng ta đi đâu đây?” Lý Tiêu ngáp dài, kéo vali hành lý của Chu Dịch Phàm, hỏi Chu Dịch Phàm. “Giúp Tề Mục chuyển nhà.” Chu Dịch Phàm nói ngắn gọn. Đồng thời cầm lấy di động, gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà, rồi nói với Tề Mục một tiếng. Hai người gọi xe, đến chỗ Tề Mục để gặp anh ta. Trong phòng gì đó đều đã thu dọn lại tốt lắm, chờ người của công ty chuyển nhà công ty đến đóng gói chở đi là được. Tối hôm qua Lý Tiêu ngủ được quá ít chống đỡ không nổi, chiếm lấy giường Tề Mục rồi đi hẹn hò với Chu công. Giấc ngủ này của Lý Tiêu, ngủ suốt từ buổi sáng đến giữa trưa. Sau đó bị Doãn Liệt khí thế ào ạt đạp tỉnh. “Các cậu giấu Tề Mục ở đâu?” Doãn Liệt hỏi Lý Tiêu. Lý Tiêu mở to mắt còn buồn ngủ có chút mơ màng, sắc mặt có chút âm trầm “Sao tôi biết được?” Hắn nhìn căn phòng trống trơn, nghĩ tới Chu Dịch Phàm và Tề Mục đã đi cùng với nhân viên chuyển nhà rồi. Doãn Liệt nghe Lý Tiêu nói như vậy, tức giận đến mức lại muốn động thủ. Nhưng hắn ngày hôm qua bị cha phạt quỳ một đêm, thật vất vả chạy đến, trong bụng rỗng tuếch, cho dù muốn động thủ cũng không có khí lực. Trong thời gian ngắn ngủi Doãn Liệt đang do dự, Lý Tiêu đã dành được cơ hội. Hắn đem gối đầu ném lên đầu Doãn Liệt, sau đó nhanh chóng đánh về phía Doãn Liệt, khiến Doãn Liệt bổ nhào xuống sàn. Trên sàn nhà đều là gạch cứng, Doãn Liệt ngã xuống đến *thất huân bát tố* tìm không thấy phương hướng. Hơn nữa tối hôm qua vừa về nhà liền bị cha hắn đánh vài roi, trên lưng tất cả đều là vết thương, lần va chạm này có lẽ đã chảy máu rồi. Từ điểm đều thích quất người này mà nói, ba Chu và ba Doãn không hổ là thế giao hảo hữu, ngay cả phương pháp dạy dỗ con cái cũng giống nhau. Thất huân bát tổ 七荤八素/Qī hūn bā sù> Tục ngữ của TQ, thường dùng để chỉ tình trạng đầu óc rối loạn, hồ đồ hoặc mê muội, không tỉnh táo Doãn Liệt bị Lý Tiêu đè nặng, sắc mặt tái nhợt, phản kháng không được. Ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tiêu, lộ ra vài phần hung tàn. “Cút!” Doãn Liệt gầm nhẹ. Lý Tiêu phát hiện Doãn Liệt phản kháng không được, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm. Chính cái gọi là *thừa dịp ngươi bệnh muốn ngươi mệnh* thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn. Hắn muốn thừa dịp cơ hội này giày vò Doãn Liệt một phen, trả thù hắn, về sau làm gì có cơ hội tốt như thế này chứ? Nghĩ như thế, Lý Tiêu đang muốn trang điểm cho khuôn mặt của Doãn Liệt, nắm đấm đều chuẩn bị tốt, cửa lại được mở ra. “Lý Tiêu, dậy thôi……” Là Tề Mục. Tề Mục và Chu Dịch Phàm cùng nhau đi trước một chuyến đến nhà mới rồi mới trở về gọi Lý Tiêu, tránh cho Lý Tiêu không biết đường. Nhà mới cách trường đại học không xa lắm, là một căn biệt thự. Căn biệt thự kia vốn là biệt thự dưới danh nghĩa của Chu Dịch Phàm, là món quà khi cậu đậu đại học anh cậu tặng cho. Trường Đại học quy định trước năm ba sinh viên không được ở bên ngoài, chỉ có thể trọ ở trường, hơn nữa tuy biệt thự có điện nước đầy đủ, nhưng không có trang hoàng, chỉ đơn giản là mấy bức tường, cho nên Chu Dịch Phàm không chuyển vào biệt thự. Lý Tiêu thấy Tề Mục vào tới, lại chưa nhìn thấy Chu Dịch Phàm, không khỏi thả lỏng sự áp chế với Doãn Liệt “Dịch Phàm đâu?” Nhân lúc này, Doãn Liệt sử dụng hết sức đẩy Lý Tiêu ra, xoay người đứng lên. Lý Tiêu bị hắn đẩy một chút, ngã xuống đất lăn một vòng cũng đứng lên, che ở trước mặt Tề Mục, cảnh giác nhìn Doãn Liệt. “Dịch Phàm đang ở nhà mới.” Tề Mục nói với Lý Tiêu, tầm mắt chậm rãi chuyển tới trên người Doãn Liệt. “Doãn Liệt…… Cậu bị thương?” Tề Mục nhìn chằm chằm vết máu trên quần áo Doãn Liệt, không tự chủ được tới gần. ẻm quan tâm chồng ẻm quá cơ XD Lời nói hơi mang sự quan tâm, giống như có ma lực vậy, lau đi vẻ mặt thô bạo trên mặt Doãn Liệt. Doãn Liệt cúi đầu nhìn nhìn cả người mình, tính vỗ vỗ áo che đi. Tề Mục chạy tới trước mặt hắn, cẩn thận hỏi hắn “Cậu…… Cậu bị làm sao vậy?” Doãn Liệt cố ý nghiêng đầu không nhìn Tề Mục, giả bộ giống như bình thường “Tôi bỏ nhà đi.” Tề Mục nghe vậy, nhíu nhíu mày “Dì sẽ lo lắng ……” Doãn Liệt hừ một tiếng “Bà ấy đi chăm sóc cho trẻ em nghèo ở *Java*, sao có thể lo lắng cho tôi được chứ?” Java tiếng Indonesia là Jawa là một đảo tại Indonesia. Với 135 triệu người, Java là đảo đông dân nhất thế giới, và là một trong những vùng có mật độ dân số cao nhất toàn cầu Nói xong ngừng một lát, ôm ngực “Mấy ngày tới tôi sẽ ở với anh.” Một bộ dáng bá đạo tôi muốn ở chỗ anh là tôi coi trọng anh, đừng hòng mà từ chối’. “Nhưng mà……” Tề Mục rất do dự, anh chuyển nhà đến chỗ của Chu Dịch Phàm, Chu Dịch Phàm và Doãn Liệt dường như có mâu thuẫn rất sâu sắc. Hơn nữa lần này chuyển nhà cũng là vì tránh Doãn Liệt, sao có thể để Doãn Liệt đến đó chứ? “Nhưng mà cái gì? Anh chuyển đi đâu? Không lẽ là muốn tránh tôi?” Doãn Liệt nhìn nhìn bốn phía trống rỗng, không kiên nhẫn hỏi. Thấy Tề Mục không có phủ định, đồng tử Doãn Liệt hơi co lại “Thật sự là như vậy? Anh thế nhưng vì muốn tránh tôi nên chuyển nhà?!!” Tề Mục bị hắn mắng, sợ hãi lui ra phía sau vài bước. Lý Tiêu cũng nhìn không được, đem Tề Mục kéo đến phía sau mình phía “Cậu vẫn là có thể tự mình hiểu lấy nha, về sau đừng quấn lấy Tề Mục nữa, không thấy anh ấy thấy cậu liền phiền sao?” Tề Mục thấy hắn là sợ chứ gì? Doãn Liệt triệt để bị Lý Tiêu chọc giận, vốn khuôn mặt đã tái nhợt lại trắng thêm vài phần, đầu óc “bùm” một chút nổ tung, sau khi phục hồi tinh thần hắn đã xông về phía Lý Tiêu. Ai ngờ không biết có cục gạch nào đó ở dưới chân làm hắn bị vấp một chút, nắm đấm còn chưa đến đích, ngược lại mình đã ngã trước. Cả người Doãn Liệt ngã xuống đất, nằm trên mặt đất nửa ngày không tỉnh lại. “Doãn Doãn Doãn…… Doãn Liệt?” Tề Mục không chắc chắn kêu một tiếng, nhưng Doãn Liệt không có một chút động tĩnh. Tề Mục lo lắng, chạy qua đẩy đẩy hắn “Cậu bị làm sao vậy?” Thấy sắc mặt tái nhợt của Doãn Liệt, Tề Mục hoảng “Doãn Liệt…… Doãn Liệt cậu làm sao vậy?” Lý Tiêu nhíu mày, cũng lại đó, lấy chân đá đá Doãn Liệt. Thấy Doãn Liệt thật sự bất tỉnh, Lý Tiêu lấy di động ra “Tôi gọi xe cứu thương cho hắn.” Nhưng mà xe cứu thương trống trơn đến lại trống trơn đi, bởi vì Lý Tiêu không có tiền, Tề Mục không có tiền, bỏ nhà đi Doãn Liệt trên người một xu cũng không mang theo, ngay cả Chu Dịch Phàm cũng phát hiện mình bị đóng băng. Tề Mục muốn gọi điện thoại cho dượng xin giúp đỡ, đúng lúc Doãn Liệt lại tỉnh lại, yếu ớt vô lực đoạt di động, không cho Tề Mục gọi điện thoại cho cha hắn. Cuối cùng Tề Mục bất đắc dĩ, dìu Doãn Liệt đến chỗ ở mới. Doãn Liệt nếu mà biết Chu Dịch Phàm cũng ở chỗ nhà mới kia, hắn cũng liền sẽ không náo loạn muốn ở chung với Tề Mục. Muốn nói Doãn Liệt có bao nhiêu sợ Chu Dịch Phàm, cũng không thể nói như vậy, chỉ là bị Chu Dịch Phàm không lưu tình đánh qua một lần mà thôi, cũng không đến mức tạo thành bóng ma tâm lý suốt đời được. Tâm tư của hắn đối với Chu Dịch Phàm phức tạp hơn sợ hãi nhiều. Chu Dịch Phàm là bạn tốt nhất của hắn, không có người thứ hai. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện gì trong lòng của mình đều nói cho nhau nghe. Hai người bọn họ, không phải anh em lại hơn hẳn anh em. Lại bởi vì sự xuất hiện đột ngột của một người đàn ông, xuất hiện xa cách. Được rồi, Doãn Liệt thừa nhận ngay từ đầu hắn là ghen tị. Chu Dịch Phàm cuối tuần đều chạy đi gặp cái tên đó, để hắn ở đâu chứ? Doãn Liệt cũng thừa nhận, sau khi hắn phát hiện quan hệ thật sự của hai người, chạy đi đâm thọc, chuyện này hắn đúng là xấu xa thật. Nhưng hắn cũng là vì muốn tốt cho Chu Dịch Phàm thôi! Là anh em của hắn, là con trai rất được yêu thương ở nhà họ Chu, Chu Dịch Phàm cũng không thể bị một người đàn ông phá hư được! Đừng nói cái gì yêu với không yêu, cho dù thật sự là tình yêu, đối mặt với hiện thực cũng phải giải tán. Sự thật cũng chứng minh, Doãn Liệt nghĩ không sai. Tên đàn ông đáng chết kia thế nhưng ở sau lưng Chu Dịch Phàm đi kết hôn với người khác! Đầu óc Chu Dịch Phàm đột nhiên bị hư hay sao cư nhiên lại đi náo loạn ở hiện trường hôn lễ! Doãn Liệt lúc ấy liền nghĩ hắn không có khả năng có một người bạn ngốc như vậy. Sau đó Doãn Liệt cũng không đi an ủi Chu Dịch Phàm — tuy nói điểm xuất phát là tốt, nhưng làm chuyện mật báo này, còn gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, hắn vẫn là có chút chột dạ, không biết đối mặt với Chu Dịch Phàm như thế nào. Sau đó có một đoạn thời gian, hắn rút kinh nghiệm xương máu, muốn nói chuyện với Chu Dịch Phàm, thừa nhận lỗi lầm, tỏ vẻ người anh em này vĩnh viễn đứng bên cạnh ở cậu…… Không ngờ chuyện mình mật báo bị Chu Dịch Phàm phát hiện. Sau đó thì bị đánh. Sau đó…… Doãn Liệt cảm giác Chu Dịch Phàm đánh hắn một trận cũng tốt, bởi vì hắn lúc ấy vẫn là học sinh cá biệt đối đầu với Hội trưởng hội học sinh. Doãn Liệt thoạt nhìn xúc động dễ nổi giận, làm việc không để ý hậu quả. Thật ra hắn sống được rất rõ ràng. Hắn biết lúc nào bạo lực có thể giải quyết vấn đề, cũng biết lúc nào ẩn nhẫn có thể đạt được kết quả. Hắn biết tất cả mọi chuyện hoặc là giới hạn cha hắn dành cho hắn tới đâu, cho nên hắn làm chuyện gì cũng sẽ để lại một đường lui cho mình. Doãn Liệt sống đến bây giờ, phần lớn là che giấu bản chất của mình. Tác giả có lời muốn nói Xin lỗi, ngày hôm qua thăm người thân quên cập nhật …… Sau đó trở về phát hiện, cư nhiên mất hai *ủng hộ*!!! Được rồi, mặc kệ, truyện này có lẽ giống như truyện trước, đến khi kết thúc có thể lại giảm một nửa. Một khi đã như vậy…… Pass chương sau Tên của nữ thần được Chu Dịch Phàm lưu trong điện thoại là gì? Sáu chữ, không cách, không hoa, không dấu ******
Chương 19 Chấm dứt làm bạn bè 4 Edit Tịnh Ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu xuống dưới đất thành chấm nhỏ, Lý Tiêu kéo Tề Mục đạp qua ngàn vạn chấm nhỏ, đi tới nơi hẻo lánh nhất của khu rừng. Lý Tiêu đối xử với mọi người luôn luôn nhiệt tình hào phóng, khiến người khác có cảm giác dễ thân cận, cảm giác hắn là người rất dễ ở chung. Giờ phút này Lý Tiêu đối với Tê Mục cũng rất dịu dàng, hắn ôn nhu cười, hỏi Tề Mục “Anh định theo tôi tới lúc nào?” Tề Mục liền cảm giác Lý Tiêu rất tốt, mấy ngày này mình đáng ghét như vậy, Lý Tiêu đều chưa từng mắng mình lần nào. Bây giờ Lý Tiêu còn cười hỏi mình, muốn đi theo hắn đến lúc nào, khiến Tề Mục có chút ngượng ngùng. Nhưng mà cái đĩa DVD kia, Tề Mục nhất định phải lấy lại. “Thật…… Xin lỗi…… Chỉ cần cậu trả lại DVD, tôi cam đoan sẽ không đi theo cậu nữa.” Nụ cười của Lý Tiêu dần dần biến mất, ánh mắt nhìn Tề Mục cũng từ xuân phong ấm áp, biến thành ngày đông cực kỳ băng giá. “Tôi cho anh một cơ hội nữa.” Hắn nâng cằm Tề Mục lên, khiến cho Tề Mục nhìn thấy rõ vẻ mặt kiên định của hắn. Hắn nói “Một là anh cùng tôi đi ra khỏi khu rừng này, sau đó đi ra khỏi trường của tôi, không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hoặc là, ngay tại đây, đi ra khỏi khu rừng này trước mắt tôi, sau đó đi ra khỏi trường của tôi, cũng đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.” Cứ như vậy trong nháy mắt, Lý Tiêu cảm giác chính mình biểu hiện thật soái. Cho đến khi một trận gió nhẹ thổi qua, Tề Mục lấy ưu thế chiều cao của mình áp đảo Lý Tiêu thấp hơn một cái đầu…… Lý Tiêu vì tránh khí thế của mình thua người ta, quyết đoán điều chỉnh tư thế đứng. Đương nhiên vẻ mặt của hắn không đổi, ánh mắt mang theo kiệt ngạo bướng bỉnh, hắn quan sát Tề Mục, phát hiện sau cái kính kia của Tề Mục là một đôi mắt nhỏ vừa vô tội vừa mờ mịt. Lý Tiêu nhớ lại lời nói của mình một chút, chẳng lẽ lời mình nói rất cao thâm, Tề Mục căn bản nghe không hiểu? Tề Mục đương nhiên nghe hiểu. Anh chỉ là có chút không thích ứng được Lý Tiêu thay đổi nhanh như gió. Đột nhiên từ một thanh niên dương quang ấm áp biến thành một tên nhóc âm u lãnh khốc xấu xa…… Đã vậy còn nâng cằm mình lên…… Tề Mục nghĩ đến vẻ mặt Lý Tiêu nâng cằm mình lên, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Anh ngượng ngùng e lệ cúi đầu, sau đó run rẩy nói “Nhưng…… Nhưng mà…… Cái kia thật sự rất quan trọng…… Không thích hợp để tặng người khác, cậu nhất định phải trả lại cho tôi…… Không thì……” Lý Tiêu ôm ngực, hoài nghi nhìn Tề Mục, rất muốn nhìn từ vẻ mặt của anh ta ra dấu vết giả bộ. Tề Mục này biểu hiện giống như đang giả bộ, nếu là người bình thường kỹ xảo biểu diễn cũng sẽ không kém như vậy để người khác vừa nhìn đã biết là giả bộ nha. “Không thì sao?” Lý Tiêu lạnh lùng hỏi. Tề Mục không biết nghĩ tới cái gì, hồi lâu không nói chuyện. Vẫn quan sát anh ta Lý Tiêu phát hiện, vậy mà anh ta lại đỏ mặt, từ cổ đến lỗ tai cũng đỏ! Mặt đỏ thì không nói, thế nhưng cơ thể cũng bắt đầu run, không biết có phải là phát bệnh hay không? Lý Tiêu cẩn thận lui về phía sau một bước, âm thầm đề phòng. Đúng lúc này, Tề Mục đột nhiên ngẩng đầu. Đầu anh ta vốn là cúi xuống thật thấp, gần như là chôn xuống ngực của mình. Đột nhiên ngẩng đầu, khiến Lý Tiêu nhìn rất lo lắng, cái cổ mảnh khảnh của anh ta có thể vì hành động mạnh này mà gặp khó khăn không? Đương nhiên chút khó khăn đó cổ Tề Mục vẫn chịu được. Khiến Lý Tiêu để ý là biểu hiện của Tề Mục bây giờ. Lý Tiêu rất muốn hỏi “Anh có bị bệnh gì không?” Lý Tiêu muốn hỏi, liền hỏi. Mặt Tề Mục sau khi nghe Lý Tiêu hỏi đã bớt đỏ hơn một chút giống bình thường, ít nhất sau khi màu đỏ hồng kia biến mất, chỉ để lại một mảnh trắng bệch, toàn là nước mắt. Mặt Tề Mục trắng bệch, nghẹn ngào nói,“Tôi…… Tôi…… Không có bệnh……” Sau đó Tề Mục tiếp tục khóc, ngay cả ánh mắt, không nhìn người khác mà vẫn khóc. Được, Lý Tiêu hiểu rồi, là mình đã dọa cho người ta khóc. Nhưng mà người này sao lại chậm chạp như vậy? Phản ứng cũng quá chậm rồi? Nhìn người đàn ông lớn to đầu khóc trước mặt mình, Lý Tiêu đều có chút không hạ thủ tiến hành “Trao đổi” với anh ta được. Lý Tiêu sợ nhất là người ta khóc, hắn không thể làm được gì, mà giờ lại là nước mắt của đàn ông con trai. “Khóc cái gì mà khóc…… Tôi có đánh anh đâu? Đừng khóc, đừng khóc. Còn ra thể thống gì nữa?” Lý Tiêu không được tự nhiên khuyên Tề Mục, không được tự nhiên lấy giấy lau nước mắt giúp anh ta. Tề Mục vẫn khóc, Lý Tiêu cảm thấy nhất định phải dời lực chú ý của anh ta. Vì thế nói một câu “Anh nói đi, vì sao nhất định phải lấy lại DVD? Nếu có lý do đầy đủ…… Tôi có lẽ có thể suy xét, giúp anh.” Không ngờ Tề Mục càng ngày càng khóc nhiều hơn, trực tiếp ngồi xổm xuống, cuộn thành một cục, cơ thể còn run nhè nhẹ, thoạt nhìn muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu. Lý Tiêu hận không thể tự vả miệng của mình. “Anh… anh… anh đừng khóc…… Đừng khóc. Lão tổ tông của tôi ơi! Xem như tôi cầu xin anh đó, đừng khóc nữa ……” Lý Tiêu xoay quanh Tề Mục vòng vòng, chỉ thiếu chưa có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nữa thôi. May mà Tề Mục cũng không khóc mãi mãi cùng với trời đất, đương nhiên nếu muốn anh hoàn toàn có thể làm được. Nhưng anh không muốn như vậy. Anh ghét sự yếu đuối của mình, anh ghét mình không thể làm cho mình hết yếu đuối. Anh cố gắng không khóc nữa, nước mắt này vừa khiến mình khó xử cũng khiến cho người khác bối rối. Lý Tiêu thấy cuối cùng Tề Mục cũng im lặng, dường như muốn đứng lên. Vì thế vội vàng tiến lên, giúp một tay nâng anh ta đứng lên. Đúng là Tề Mục không khóc nữa, Lý Tiêu cũng nhìn ra anh ta cố gắng kiềm nén nước mắt đang muốn chảy ra như thế nào. Lý Tiêu nhìn thấy mà trong lòng khẩn trương không thôi, sợ Tề Mục không kiềm nén được. Vì thế cẩn thận lau nước mắt giúp anh ta, ôm vai anh ta để cho anh ta thêm sức lực. “Tôi tin tưởng anh, anh có thể làm được! Đừng để nước mắt đánh bại anh!” Lý Tiêu cổ vũ Tề Mục như vậy, tuy rằng hắn đối mặt với sự tấn công bằng nước mắt thất bại thảm hại. “Nhưng mà thỉnh thoảng khóc cũng có thể giảm bớt độc tố trong người, anh không nên tạo áp lực tâm lý cho mình.” Lý Tiêu nói cứ như đúng rồi, cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Hắn điều chỉnh lại phương châm để khuyên giải, tránh cho Tề Mục chống đỡ không nổi. “Đi thôi, chúng ta đi ăn một bữa ngon, tôi mời khách.” “Về sau anh muốn đi theo tôi bao lâu cũng được……” …… Lý Tiêu một đường an ủi Tề Mục, đi ra khỏi trường tìm nhà hàng. Mà thật vất vả sắp xếp chỗ cho các bạn nước ngoài xong, Chu Dịch Phàm tranh thủ chút thời gian, chạy tới nhìn thấy cảnh tượng như thế này Lý Tiêu dịu dàng nói chuyện với Tề Mục, ôm Tề Mục rời đi…… Chu Dịch Phàm nhìn thấy dạ dày liền đau, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi. Lý Tiêu có biết tự kiểm điểm mình là thẳng nam hay không thế! Sao lại có thể dịu dàng với một người con trai khác như thế kia? Còn giống như là đang dỗ bạn gái là thế nào?!! Trong lòng Chu Dịch Phàm đang hò hét nhưng không ai nghe được. Mà Lý Tiêu vì trấn an Tề Mục có thể khóc bất cứ lúc nào dứt khoát sử dụng tất cả chiêu thức. Hắn cảm thấy so với phát tờ rơi dưới ánh mặt trời còn mệt hơn. Nhưng mà chuyện lần này cũng không phải là không có thu hoạch. Ít nhất Lý Tiêu xác định sau này hẳn là sẽ không bị Tề Mục quấn lấy mỗi ngày nữa — Tề Mục tỏ vẻ anh không biết mình có nên hay không nói cho Lý Tiêu lý do anh muốn lấy lại DVD. Thì Lý Tiêu lại vỗ ngực cam đoan nói với Tề Mục rằng về nhà ngủ một giấc xong rồi nói với hắn lý do muốn lấy lại DVD, hắn sẽ trả lại cho anh. Tề Mục liền rối rắm tạm biệt Lý Tiêu, về nhà một mình. Một khoảng thời gian rất dài sau này, Lý Tiêu đều hối hận mình không trả sớm DVD cho Tề Mục. Chuyện này để sau rồi nói. Đối với Lý Tiêu mà nói, chuyện cần làm trước tiên vẫn là thổ lộ với nữ thần. Vào ngày kết thúc trao đổi sinh viên nước ngoài đó, Lý Tiêu rốt cuộc cũng dành đủ tiền mua một món quà bình thường, cũng nổi lên dũng khí nhắn tin cho nữ thần. “Học kỳ này sắp kết thúc rồi, cảm giác với cậu ngày càng mãnh liệt hơn, nó làm tôi khó chịu, làm cho tôi bối rối, nhưng lại khiến tôi vui vẻ chịu đựng nó. Có thể cho tôi một cơ hội không? Sáu giờ chiều ngày mai, tôi chờ cậu ở bến tàu.” Lý Tiêu thành công gửi đi tin nhắn buồn nôn đó, thông qua nhiều trạm, cuối cùng thì nó cũng gửi tới đúng người. Chu Dịch Phàm nhìn di động của mình, nhìn tin nhắn được gửi đến từ Lý Tiêu trên màn hình, có loại xúc động muốn đâm hai mắt mình. Sao tay cậu lại tiện như vậy? Sao cậu lại lấy tin nhắn của Lý Tiêu từ trong thùng rác ra chứ? Sao cậu lại nhìn từng tin nhắn một chứ? Sao cậu lại nhìn thấy cái tin nhắn cuối này chứ? Thật vất vả mới quên được, bây giờ cảm giác đó lại quay lại rồi. Phẫn nộ cũng quay trở lại. Nếu Chu Dịch Phàm lý trí một chút thì nên không đọc tin nhắn, hoặc là trực tiếp xóa tin nhắn đi. Đáng tiếc người phẫn nộ là không có lý trí. Đầu của cậu dưới sự phẫn nộ nhanh chóng vận chuyển, 90% CPU dùng để mắng chửi Lý Tiêu, còn lại 10% thì tính toán nên lợi dụng một tin nhắn cuối cùng này như thế nào, cho Lý Tiêu một đòn trí mạng. Chu Dịch Phàm suy xét mình có thể che mặt, đứng ở bến tàu đánh Lý Tiêu. Hay là nên gọi Như Hoa muội muội đi gặp Lý Tiêu, mà với tính cách của Như Hoa muội muội, có khả năng rất lớn là ngay lần gặp mặt đầu tiên đã muốn *Bá Vương ngạnh thượng cung* rồi. Thật sự rất ác độc, Chu Dịch Phàm lộ ra nụ cười âm hiểm…… Bá Vương ngạnh thượng cung rape, cưỡng gian = Chu Dịch Phàm gọi điện thoại cho Như Hoa muội muội, Chu Dịch Phàm sắp xếp lại từ ngữ một chút, hơn nữa suy nghĩ nói như thế nào mới có thể khiến Như Hoa muội muội ra tay tương trợ. Trong thời gian suy nghĩ, điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Như Hoa muội muội“Anh Dịch Phàm ~ Cuối cùng anh cũng chịu gọi điện cho người ta ~ ưm~” Chu Dịch Phàm nghe được cả người chấn động, nháy mắt *thần thanh khí sảng*. Chỉ là quên mất những từ ngữ vừa mới sắp xếp…… thần thanh khí sảng sảng khoái tinh thần Rất ác độc …… Chu Dịch Phàm nghĩ đến cảnh tượng Lý Tiêu bị *lạt thủ tồi hoa*, trong lòng ẩn ẩn dâng lên vài phần đồng tình. lạt thủ tồi hoa tàn phá một bông hoa đẹp, ngắt hoa, bẻ hoa= Cuối cùng Chu Dịch Phàm tắt điện thoại, một câu cũng không nói. Có đôi khi Chu Dịch Phàm cũng vì mình quá thiện lương mà buồn như chọn vũ khí hạt nhân là Như Hoa muội muội để đi trả thù Lý Tiêu, quả thật rất tàn nhẫn. Cuối cùng Chu Dịch Phàm gọi điện thoại cho Phạm Doãn Y, hẹn gặp cô và bạn trai mới của cô vào lúc sáu giờ chiều mai ở bến tàu. Chú giải “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang “Bá Vương ngạnh thượng cung” “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”. Nguồn Tác giả có lời muốn nói Đoán xem vì sao Tề Mục nhất định phải lấy lại DVD?
tình địch chúng ta làm bạn đi