vợ ơi yêu lại nhé

Full VỢ ƠI, YÊU LẠI NHÉ. Nguyễn Nhiễm; Chương 212 07/09/2021. Hot Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản) 4.00 star(s) Nụ Cười; Chương 148 5 25/04/2022. Hot Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - Nhan Từ Khuynh. Lãnh Nguyệt Băng; Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. Hôm nay trời mưa nên mình lại viết bài review Vợ ơi đừng đi của tác giả L** M**** T*** các bạn hãy theo dõi nhé. Mình tin đây là bộ truyện hay đó nha. Văn Án 1: LTT lấy chồng sớm, cô gả cho bác sĩ Đoạn khoa chỉnh hình. Bác sĩ Đoạn có truyền thống bảo thủ, mặt mày nghiêm Chồng hờ ơi vợ yêu chồng mất rồi. Admin 27/08/2022 Cuộc Sống 0 Comments. Đừng nói em ghen tuông nhé! - Vũ đùa.Em ghen tuông thật đấy! - Tuyết hét lên rồi cô mơ màng, ngủ thiếpluôn. mình.Hạnh phúc quá đi mất! ngạc nhiên cô lại được người mình thầm yêu tỏtình.Cô Vậy anh đừng buồn nữa nhé. Đến bây giờ em không còn đau nữa khi nhớ về anh. Cho dù trong quá khứ anh có lừa dối, hay coi thường em thế nào thì bây giờ em cũng chỉ giữ lại trong lòng những kỉ niệm đẹp về anh. Rồi anh và em sẽ lại có tình yêu mới, có hạnh phúc mới Single Frau Mit Hund Sucht Mann. Trời vừa về chiều, Diệp Thành quả nhiên lái xe đến cửa quán của Từ Lạc. Anh trong ánh mắt kinh diễm của Ngọc Thảo, lặng lẽ đi vào quán, thấy Từ Lạc ngồi trên ghế, liền thở phào, "Lạc Lạc, chúng ta đi thôi em." Từ Lạc cầm lấy một cái túi bên cạnh, bên trong đựng hoa cúc trắng và một ít đồ định mang theo đến mộ. Diệp Thành rất tự nhiên dắt tay Từ Lạc, Từ Lạc cũng không có ý phản kháng, cô dặn dò Ngọc Thảo mấy câu, rồi cứ như vậy theo tay Diệp Thành đi ra bên ngoài. Ngọc Thảo và Tú Quỳnh yên lặng nhìn bóng lưng hai vợ chồng họ. Ngọc Thảo cười trộm nói "Tui thấy, trải qua khoảng thời gian như vậy, quan hệ của bọn họ hình như tốt hơn nhiều á." "Xác suất lớn, là quay lại?" Tú Quỳnh tò mò hỏi. Ngọc Thảo lại lắc lắc đầu, "tôi cảm thấy vẫn là chưa đến giai đoạn đó, tạm thời khả năng ở... giai đoạn khảo nghiệm? Chị Từ Lạc của chúng ta thiếu hụt cảm giác an toàn, làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, muốn để chị ấy hoàn toàn giao trái tim ra một lần nữa, tôi cảm thấy Diệp tổng còn phải cố thêm một chút nữa." Tù Quỳnh ký đầu Ngọc Thảo một cái "Ài, tui nói bà đó, tiểu thuyết ngôn tình bà viết về chị Từ Lạc, viết đến đâu rồi?" "Ừ, viết được 3 chương, cảnh giường chiếu của chi Từ và..... Diệp tổng, bà xem không?" "Haizzz, chị Từ tốt với bà như thế, bà lại ở sau lưng dám viết ngôn tình thịt văn cho chị ấy, thật không biết xấu hổ nha." Tú Quỳnh mặt hơi đỏ, "lề mề cái giề hả, gửi vào mail cho tui đi, nhanh lên a!" Cả hai cô nàng ồn ào hết cả một buổi chiều. .... Từ Lạc bên này, ngồi xe Diệp Thành đến nghĩa trang Yên Sơn. Xe càng chạy gần đến nghĩa trang Yên Sơn, tâm trạng cô lại càng trùng xuống, nặng nề mấy phần. Mỗi lần đến ngày dỗ mẹ, cô như cảm thấy trong lòng mình có một tảng đá to lớn nặng trĩu đè ép, trong đầu vẫn luôn thỉnh thoảng vang lên mấy lời dạy kia của mẹ cô. Chờ đến nơi, Diệp Thành dừng xe, dắt Từ Lạc đi vào bên trong. Mắt Từ Lạc vẫn hơi mờ, nhưng đối với nơi mẹ mình yên nghỉ, cô vẫn nhớ rõ quen thuộc. Cô đi tới trước bia mộ, trầm mặc một hồi, ôm lấy Diệp Lạc Thiên từ trong tay Diệp Thành, ssu đó nói với Diệp Thành "Anh đứng bên chỗ xa kia chờ em nhé." Diệp Thành biết tâm trạng cô không tốt, cho dù rất muốn ở lại bên cạnh cô, nhưng rốt cuộc vẫn đành quay đầu một bước phải nhìn cô ba lần đi xa một chút. Từ Lạc hít một hơi thật sâu, đặt một bó cúc trắng trước bia mộ. "Mẹ, con đến thăm mẹ đây." Giọng cô hơi run run, "không chỉ có con, còn có cháu trai mẹ, anh ấy cũng đến thăm mẹ." Trời dần tối, ánh tà dương tùy ý nhuốm đỏ phía chân trời, ánh sáng đỏ cam ấm áp phát sáng chiếu đầy nền trời và đất, nhìn như mang theo một loại cỗ ấm áp mà ban ngày không có, giống như trong mộng. Trong nghĩa trang Yên Sơn, gió xuân mang theo chút hơi lạnh của mùa đông vương lại, như sóng biển lướt qua. Từ Lạc đứng trước bia mộ, ánh mắt cô mơ hồ không nhìn thấy rõ chữ trên bia, nhưng cô biết, mẹ cô đã an nghỉ bên trong. Cô trầm lặng rất lâu, rốt cuộc đi lên trước hai bước, ngồi xuống sát trước bia mộ. "Mẹ, mẹ ở bên đó vẫn khỏe chứ?" Từ Lạc nhẹ nhàng hỏi. Gió lại tới thổi lá cây xào xạc giống như một câu trả lời dịu dàng đáp lại. "Mẹ cũng đi nhiều năm rồi, mẹ có phải cũng đã quên, con trông như thế nào rồi không?" Từ Lạc ôn nhu cười nói, "con xin lỗi, thời gian trước bận bịu, lại có vấn đề với cơ thể, nên không đến thăm mẹ được. Nhưng mà mẹ yên tâm, con bây giờ đã ổn rồi." Từ Lạc duỗi tay, sờ sờ bia mộ lạnh như băng, "mẹ, mẹ xem, đây chính là cháu trai của mẹ. Nó tên Diệp Lạc Thiên. Con và nó là mẹ con tiền định, hai chúng con có sinh nhật chung một ngày, mẹ nói có trùng hợp không? Mẹ xem mặt nó này, nhìn cái tay nghịch ngợm của nó xem.." Từ Lạc nhẹ nhàng trêu nhóc con Lạc Thiên, nhìn nhóc con mở miệng ra lại đóng lại, nhẹ giọng u oa. " Mẹ à, gần đây con gặp phải chút chuyện phiền lòng muốn nói với mẹ." Từ Lạc dựa lưng vào bia mộ, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh chiều tà trên không trung chiếu khuôn mặt cô một mảng ánh sáng nhu hòa, ánh mắt cô giống như đầm nước trong suốt, ửng lên tia sáng mềm mại của ráng chiều. "Con trước đây đã đến trước mộ mẹ nói với mẹ, con đã thật tâm yêu một người đàn ông, là chồng con, Diệp Thành. Lúc chúng con kết hôn, chính là không có tình yêu, anh ấy không yêu con, chỉ kết hôn vì trách nhiệm, nhưng con....con lại yêu anh ấy, cảm thấy cả đời này chỉ có thể là anh ấy." Từ Lạc có chút nghẹn ngào, "con lấy anh ấy 5 năm, chỉ nhận được một tiểu Lạc Thiên, không nhận được gì khác, ngược lại lúc mang thai, con còn bị anh ấy đuổi khỏi nhà, muốn ly hôn. Rồi phải nhìn anh ấy cười nói với người phụ nữ khác, cho dù con là vợ anh ấy, haizz..." "Bây giờ nghĩ lại, con phiền lòng lắm mẹ ơi, nhưng mà cũng may, những chuyện kia đều là quá khứ." Từ Lạc khoát tay lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, "khoảng thời gian này, anh ấy vậy mà lại muốn theo đuổi lại con mẹ à, anh ấy hối hận vì đã làm con đau khổ, anh ấy nói đã yêu con, trong lòng có con, thích con, muốn lại ở bên con lần nữa." Từ Lạc nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Cô khẽ quay đầu qua nhìn Diệp Thành đứng phía xa. Ánh mắt cô coi như hơi mờ, vì vậy cũng không thấy rõ mặt và biểu cảm của Diệp Thành. Cô chỉ có thể nhìn thấy vóc người cao lớn của Diệp Thành yên lặng đứng đằng xa, đứng trong ánh sáng trời chiều ôn nhu, dường như đang nhìn về phía cô. Hai tay của Diệp Thành từng mang đến cho cô vô số tổn thương. Là đôi tay kia của anh đã ném đồ ăn mình làm cho anh, là đôi tay kia lạnh lùng đẩy cô ra xa, rồi ở bên cạnh Lưu Tâm Nhã. Nhưng mà....Cũng chính đôi tay kia của Diệp Thành, vào lúc cô không nhìn thấy, trở thành ánh sáng duy nhất của cô. Anh đã từng tổn thương cô, nhưng hiện tại lại đang vô cùng kiên định bảo vệ cô. Từ Lạc nghẹn ngào, dở khóc dở cười thở dài, "mẹ à, mẹ nói anh ấy sao lại thất thường vậy chứ?" Nếu như hồi đó trong lòng thật sự có con, lại có thể hung dữ như vậy, lạnh lùng với con như vậy? Phải đến khi tạo thành tổn thương cho con rồi, mới chạy cuống cuồng lên cứu vãn. EQ của anh ấy sao lại thấp vậy chứ? Đồ ngốc, thật sự rất ngốc." Từ Lạc vẫn nói, "có lẽ anh ấy từ nhỏ đến lớn, muốn gì được đó, cho nên đối với tình cảm, căn bản không có khái niệm và kinh nghiệm đúng không mẹ." Cô nhẹ nhàng đung đưa con trai, một bên tự giễu cười nói, "dù sao thì bây giờ nghĩ lại, mấy năm đó con sống không khác gì trong lò thiêu. Nhưng mà, mẹ ơi, Diệp Thành anh ấy thời gian này đối với con thật sự rất tốt, con không phải đầu gỗ mà không cảm nhận được." Từ Lạc thu lại ánh mắt, "con không phải không muốn mở lòng với anh ấy, con á, mẹ cũng biết con mà, gai góc đầy mình như con nhím, nhưng con nhím cũng biết sợ hãi mà. Nỗi băn khoăn củ con quá nhiều, Diệp Thành có tiền, có thế như vây tới giờ ai cũng ước muốn anh ấy. Mấy hôm trước đã có người ở toilet muốn hiến thân cho anh ấy." Bàn tay nhỏ của nhóc con Diệp Lạc Thiên túm lấy cổ áo Từ Lạc, Từ Lạc vẫn không hay biết, vẫn lẩm bẩm nói "con thật ra vẫn sợ, sợ anh ấy chưa trưởng thành trên mặt tình cảm, con sợ một ngày lại bị anh ấy chán ghét mà vứt bỏ, bị anh ấy đuổi đi một lần nữa, con sợ Lạc Thiên cũng chịu tổn thương từ tình cảm của hai chúng con... ....Mẹ, mẹ nói xem, con vẫn có thể nhảy vào biển tình này không?" Nói xong câu này, Từ Lạc mệt mỏi tựa vào bia mộ, giống như rất nhiều năm về trước, cô đã từng tựa vào vai mẹ mình mà tán dóc. Cô lải nhải nói rất nhiều, rất nhiều, nói ra tất cả chuyện vặt của mình và Diệp Thành, nói đến trời tối sạm lại, gió lớn hơn, cô mới hít sâu một hơi. Bên này, Diệp Thành ngày càng không yên, lưỡng lự qua lại, không ngừng nhìn về phía Từ Lạc, muốn đi qua xem cô thế nào, nhưng lại sợ cô mất hứng không vui, anh gấp gáp đến mức, trong lòng muốn bốc hỏa. Do dự rất lâu, anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cắn răng bước nhanh tới bên cạnh Từ Lạc, cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô "Lạnh hơn rồi, em khoác áo vào trước nha, anh không quấy rầy em đâu, anh giờ lại đi qua bên kia liền, em đừng giận được không?" Anh nhìn trên người Từ Lạc choàng áo khoác của mình rồi, cảm thấy như vậy chắc sẽ không bị cảm, mới yên tâm xoay người định đi. Nhưng là còn chưa kịp đi, Từ Lạc bỗng nhiên nắm tay anh kéo lại. "Thành à. Cùng em." Diệp Thành kinh ngạc quay đầu lại, "Lạc Lạc, em..." Trong đôi mắt Từ Lạc như có ánh trăng sáng trong "Anh ngồi cùng em một lát nhé!" Diệp Thành đồng ý ly Lạc cảm thấy chua chát, cô rõ ràng yêu hắn, thế mà...."haizz..bỏ đi, thật đau não mà."Cô giống như mọi khi, lần mò vào bếp để làm cơm tối cho thịt bằm, thơm nức, cà ri gà siêu ngon. Thêm món xào thập cẩm..Bữa cơm ba món, ngon như thế, nhưng là cô lại không cảm thấy hào hứng nữa...Bên ngoài, Diệp Thành rõ ràng đang nghe một cuộc điện thoại. Khỏi cần nói, cũng biết, còn ai ngoài Lưu Tâm Nhã kia chứ? Mặc dù Diệp Thành giảm thấp âm thanh, như Từ Lạc vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn. Mang theo đầy sủng nịch mà trước nay hắn chưa từng nói với cô dù chỉ một giọng đầy cưng chiều mà nói với Lưu Tâm Nhã bên kia điện thoại." Được, anh đã ly hôn với cô ta rồi, ngày mai cô ta đi, anh sẽ đón em về....ngoan, tối đắp mền kĩ vào, đừng để bị ốm, ....được, được...em là bảo bối của anh mà.."Từ Lạc nghe mà chua xót, cô ngước mắt lên trần nhà, nước mắt khẽ chảy xuống lăn theo hai gò má đỏ cơm đã dọn sẵn sàng, cô và cơm vào miệng mà không thèm nhìn lấy hắn một cái. Hắn cũng chẳng quan tâm cô nghĩ cái gì. Mạnh ai người đó bữa cơm chán khi thu dọn bát đĩa. Cô đi về phòng của mình. Thu dọn hành lý. Xong đâu đấy, cô nằm phịch trên giường, mệt nhiên, cánh cửa đẩy vào, là Hắn."Anh vào đây làm gì?" Từ Lạc không nhìn hắn mà Thành leo lên nằm gần cô, cánh tay hắn lại bắt đầu sờ loạn. "Bà xã, em năm năm qua vất vả rồi, tối nay, thưởng lần cuối cho em."Từ Lạc cười khổ, cô nằm đó, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn kéo cô quay người lại, bất giác mặt cô đập vào khuôn ngực săn chắc của nhớ lại có lần từng nói với Diệp Thành, cô nói " em khi đó chỉ thấy anh một lần, từ đó trong mộng xuân toàn là anh."Lúc này, nhớ lại, cô có chút xấu hổ, chua chát trong tim. Cô biết mình có thai với hắn, nhưng hắn sẽ vui sao? Cái thai chỉ mới hai tháng, nếu quan hệ sẽ ảnh hưởng...cô mệt mỏi mặc kệ tới đâu thì Diệp Thành, cô cười khẩy, nói một câu ngắn gọn."Đàn ông các người thật lạ, miệng nói, nhưng hành động lại chẳng đúng tí nào..Giả dối."Diệp Thành đang hôn khắp người cô, câu nói của cô khiến hắn tức giận, lập tức, chiếc váy của cô bị hắn xé toạc. Thân thể trắng noãn của cô đập vào mắt tức hắn điên cuồng, ý loạn tình mê mà làm cô. Năm năm rồi, mỗi lần yêu với cô hắn vô cùng hài lòng...Diệp Thành hết hôn hít, lại lên đỉnh mấy lần, cả phòng xuân tình ngập tràn...Sau khi kết thúc, Từ Lạc rã rời nằm tại chỗ, Diệp Thành hiếm thấy thế mà lại bế cô đi tắm nước ấm. Cô kinh ngạc khi thấy hắn làm như thế, nhưng cô cũng mặc kệ, dù gì ngày mai, khi cô đi khỏi nơi này, hai người họ đã kết thúc. Thế thì lúc này cứ tranh thủ sự quan tâm của hắn không biết là thật tâm hay giả khi tắm rửa cho cô xong, hắn bế cô vào giường, rồi đi tắm. Nửa tiếng sau hắn quay trở cạnh cô, hắn ghé sát khuôn mặt của mình đến gần mặt cô, gần đến nỗi Từ Lạc có thể cảm nhận tất cả mùi hương trên người hắn, hơi thở của hắn, và nhiệt độ nóng như lửa của thân thể Thành nhìn Từ Lạc, hắn nhẹ nhàng mà đặt một nụ hôn trên môi cô một cái."Từ Lạc, Ngủ ngon," vừa nói hắn vừa kéo chăn đắp cho cả hai, im lặng chốc lát, "hắn nói, tối nay em nằm trong ngực tôi mà ngủ."Từ Lạc được hắn ôm trong ngực, liền ấm áp từ đầu đến vào khuya, xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng. Nhìn ra ngoài, có thể thấy, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đến thấu tường nhà, đồng hồ quả lắc vẫn không ngừng đung đưa từng giây trôi Thành đã ngủ say, nhưng Từ Lạc lại không thể ngủ nổi. Cô khẽ mở mắt nhìn hắn, đánh giá khuôn mặt hắn gần trong gang tấc."Sao chồng cô, hắn lại đẹp trai và soái đến thế cơ chứ?" Diệp Thiếu Gia. Con trai Chủ Tịch Tập Đoàn Diệp Thị. Chân mày kiếm đen sắc sảo, lông mi dài, sóng mũi dọc dừa, nét mặt hoàn hảo không tì vết, tuấn tú, khôi ngô như thiên dáng lại chuẩn không cần chỉnh, cường tráng, phong độ...lại còn là người thừa kế khối tài sản kếch xù..Hắn mà chỉ cần nghiêm túc nhìn một cái thôi, thì có cả khối cô gái phải rụng trứng vì hắn...Từ Lạc lớn gan, cô đưa miệng mình mà hôn hắn một cái trên môi mỏng của tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ thật may, ban nãy hắn hung hãn như thế nhưng cái thai chẳng hề hấn gì. Khẽ cười cô nói thầm."Bảo bối à, con nhìn cho rõ, đây là baba của con...""Mặc dù baba rất tồi....nhưng mẹ thực yêu baba con lắm...""Ba ba của con, sau này sẽ có gia đình cùng người khác, nhưng mà mẹ không cần hắn, một mình mẹ sẽ nuôi con, được không?""Tối hôm nay, là buổi tối một nhà ba người chúngta ở cùng nhau. Ngày mai đi rồi, con nhớ lén tạm biệt với baba con nhé."Từ Lạc cứ vậy mà lẩm bẩm, mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào trần nhà, tâm tư phiền loạn...Đây là đêm cuối cùng cô được nắm gần Diệp Thành để ngủ trong suốt năm còn 5 tiếng nữa, mặt trời sẽ thức dậy. Kết thúc năm năm bên nhau. Chấm nay về sau, liền không liên quan, cô làm mẹ đơn thân nuôi con của cô. Diệp Thành sẽ được toại nguyện sống bên người mà hắn yêu. Tình nghĩa vợ chồng của hai người họ đối với hắn mà nói, cũng như bèo dạt mây trôi thế không muốn thì cũng phải cam tâm mà với Diệp Thành chẳng qua chỉ là hôn nhân ép yêu Lưu Tâm Nhã nên sẽ cùng cô ta đi đến hết cô chẳng qua chỉ là công cụ cho hắn giải toả mà thôi....Tới bây giờ, cô nên buông tay rồi...có níu kéo thì người thiệt vẫn là cô... Phòng sơ sinh. " Đáng yêu thật đấy..." Thu Lan nhìn bảo bảo đang ngủ say trong lồng ấp, trên mặt toàn là yêu thích. Nhóc con vẫn đang ngủ, cánh mũi nhóc hơi đập, cho thấy nhóc vẫn đang hô hấp đều đều. Hai chân nhỏ ngắn ngủn, đầy thịt, khiến người ta cực kì muốn xoa bóp. Thu Lan lấy điện thoại ra, chụp vài tấm hình, quay vài đoạn video của bảo bảo, sau đó cách lớp kính của lồng ấp nói với nhóc con, " tạm biệt nhóc đáng yêu, cô đi nhé, lát nữa lại tới thăm con." Dứt lời, Thu Lan khẽ mỉm cười, đứng dậy đi tới hành lang bệnh viện, một đường đi thẳng đến phòng hồi sức của Từ Lạc. Bên trong phòng bệnh đầy những người, đều đứng trước giường, chỉ có Diệp Thành ngồi bên người Từ Lạc, để cho cô tựa vào vai anh. "Ui...!!" Từ Lạc mặt đầy thống khổ, kêu lên một tiếng. Y tá đang ấn bụng giúp cô vội vàng nương tay lại, an ủi, " Cô Từ, cô chịu đựng một chút, hậu sản bị mổ, phải tiến hành ấn bụng, để loại hết nước bẩn còn lại trong người. Như vậy mới không bị tiền sản giật, nên cô chịu khó nhẫn nhịn một chút." Sắc mặt Từ Lạc trắng bệch, trán đầy mồ hôi túa ra, " tôi biết rồi, cô ấn đi..." Diệp Thành nhìn cô đau, anh thấy xót, liền đưa cánh tay tới trước mặt Từ Lạc, trên mặt đều là vẻ đau lòng sâu sắc, " em đau thì cắn tay anh, đừng cố chịu." Từ Lạc vốn không muốn cắn, nhưng là y tá kia vừa dùng lực lại ấn một cái, lập tức cảm giác đau đớn kịch liệt giống giống như dòng điện trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. Cô thực không nhịn được, há miệng trực tiếp cắn mạnh vào cánh tay Diệp Thành. Diệp Thành vẫn không động đậy, để mặc cho Từ Lạc cắn. Từ Lạc dù đã cắn chặt tay Diệp Thành, nhưng trong miệng vẫn không khỏi phát ra tiếng kêu đau đớn. Đến lúc y tá ấn xong toàn bộ, Từ Lạc mới chậm rãi buông lỏng miệng ra. Một khắc kia vừa thả lỏng miệng, cô ngửi thấy có mùi máu tươi thoang thoảng. Y tá nói với Diệp Thành, " tôi lát nữa sẽ xử lí vết thương giúp anh." " Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, " Diệp Thành xua tay từ chối, không chút để ý, đoạn đưa tay nhẹ nhàng đỡ Từ Lạc nằm lại giường bệnh. " Nào, nằm yên." Thu Lan vừa lúc tiến lên, ngồi vào bên kia Từ Lạc, quan tâm hỏi, " em vẫn ổn chứ?" " Ừm." Hơi thở Từ Lạc có chút nặng nề mơ hồ, " cũng may, vận khí tốt, nhặt lại một cái mạng." Trên mặt Thu Lan cũng lộ ra biểu cảm thoáng kinh sợ, nhưng rồi sau đó lại lộ râ một nụ cười, " em đã nhìn mặt con em chưa?" Mắt Từ Lạc chợt phát sáng, " ở đâu, nó ở đâu rồi?" " Ở trong lồng ấp, vẫn chưa thể ôm ra, phải đợi theo dõi một chút mới có thể mang ra ngoài." Thu Lan vừa nói, lại phát hiện thấy nét mặt thoáng tối sầm xuống của Từ Lạc, cô vội vàng nở nụ cười, an ủi, " không sao đâu, nó ổn lắm, chị có quay phim, chụp hình lại cho em coi này." Từ Lạc vội vàng ngọ ngoạy, bán ngồi dậy, "chị cho em xem chút." Thu Lan lấy điện thoại ra, mở hình trong album ảnh đưa tới cho Từ Lạc xem. Bên trong có mấy đoạn video mà ban nãy Thu Lan đã quay lại bảo bảo, Từ Lạc cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng ấn play, đoạn video kia liền bắt đầu chạy, video cơ hồ không phát ra tiếng động, nhưng có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo bên trong được quẫn khăn, ngủ rất ngon lành. Cánh mũi bé con khẽ động đậy, Từ Lạc cẩn thận nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của bảo bảo cử động. " Bàn tay nó cử động kìa, " Từ Lạc kinh hỉ kêu lên, " nó ngủ ngon thật đấy." " Ừm." Diệp Thành nhân lúc Từ Lạc đang chuyên tâm nhìn đứa nhỏ, anh vội nửa ôm Từ Lạc, cũng đặt tầm mắt về phía màn hình điện thoại, nhìn vào thân ảnh nho nhỏ kia, rồi nói, " là bảo bảo của chúng ta." Từ Lạc cầm điện thoại, xem xong ảnh và video, lại bấm mở xem đi xem lại mấy lần, quả thực là xem bao nhiêu lần cũng không đủ, mỗi một tấm hình, cô đều zom lớn lên để xem cho kĩ, từ trên xuống dưới thật cẩn thận. Đây chính là bảo bảo mà cô liều mạng sanh ra, bảo cô không kích động, thì là chuyện không thể nào. Cô cầm điện thoại, chợt quay đầu qua nhìn Diệp Thành bên cạnh một cái, thầm nhếch người tránh khỏi cái ôm của anh, cô lạnh nhạt nói, " con khi nào mới vào được hộ khẩu?" Diệp Thành nhìn hai tay mình bị hất ra, trong lòng chỉ có thể dấy lên một cảm xúc chua chát, " ngày mai có thể đưa giấy tờ đi, trong một tuần có thể làm xong rồi." Từ Lạc ừ một tiếng, " vậy họ tên đều như trước đây đã bàn." "Phải," Diệp Thành gật gật đầu, " tên con là Diệp Lạc Thiên." Từ Lạc chỉ quan tâm bản thân đứa nhỏ, cho nên đối với họ của nó cũng không để ý nhiều, dứt khoát cứ để họ Diệp, còn về phần tên, cô cũng không cần tên đẹp, chỉ cần là tên phổ biến một chúc, để dễ gọi, dễ nuôi. Diệp Thành thật sự không có ý kiến, hay đề xuất gì về tên của con trai anh cả, toàn quyền đều giao cho Từ Lạc, lúc Từ Lạc hỏi anh, anh mới hơi cau mày đáp, "hay gọi là.....Diệp Lạc Lạc?" Từ Lạc khi đó suýt nữa bị sặc nước miếng mà chết. Cô trả lại di động cho Thu Lan, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát. Thu Lan vỗ vỗ tay cô, cười mắng, " xem em kìa, yên tâm đi, lát chị gửi hết hình với video qua điện thoại cho em. Thằng bé phải nằm trong lồng ấp vài giờ thôi, nếu không có vấn đề gì, xe được ôm ra ngoài nhanh thôi." Từ Lạc cười đến híp mắt, miệng vui sướng lẩm bẩm, " Lạc Thiên...Diệp Lạc Thiên.. nhóc thối của ba mẹ..." Diệp Thành lúc này từ từ nhích tới bên cạnh Từ Lạc, ghé sát tai cô thì thầm, "Từ Lạc, chúc em sinh thần vui vẻ." Lời Diệp Thành vừa dứt, cả người Từ Lạc bỗng ngây ra. Nếu không có nhắc nhở của Diệp Thành, cô hoàn toàn quên mất, hôm nay là sinh thần của mình. Vậy có nghĩa là, nói cách khác, cô và con của cô, sẽ cùng ngày sinh thần? Thật là duyên phận kì diệu thật nha! Nhân lúc Từ Lạc còn ngây ngẩn, Diệp Thành dùng ánh mắt ra hiệu, Hoàng Hiếu đứng một bên lập tức hiểu ý gật đầu, mở cửa ra, cùng mấy trợ lí khác, đẩy một chiếc bánh kem lớn tới ba tầng đi vào. Chiếc bánh ngọt này cực kỳ lớn, khắp ba tầng đều được quấn hoa bằng kem tươi, thiết kế tỉ mỉ, trái cây bằng chocolate đủ loại, mùi thơm tỏa ra bốn phía. " Sinh thần vui vẻ nhé, Lạc Lạc." Diệp Thành lập lại một câu. Từ Lạc nghe anh nói, hai bàn tay cô bên dưới chăn, bất giác siết chặt lại, mắt cô lập tức thấy chát, cô thật sự không nghĩ đến, sẽ còn có người nhớ đến sinh thần của cô, mà chuẩn bị sinh thần cho cô. Mà người này lại là Diệp Thành, người không có khả năng nhất. Từ Lạc quay đầu nhìn Diệp Thành, nhàn nhạt nói, " cảm ơn." Diệp Thành lộ ra nụ cười, đang định nói câu tiếp theo thì lại bị Từ Lạc cắt ngang, "Diệp tổng, sau này đừng làm vậy nữa, anh không cần lại lãng phí thời gian trên người tôi, bất quá, hôm nay vẫn là phải cảm ơn anh." Mặt Diệp Thành phút chốc tái đi, nhưng vẫn cố giữ lại bình tĩnh, anh nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng giống như tuyên thệ, " anh biết bản thân anh đang làm gì, em không cần khuyên anh, anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy." Vừa nói, giống như sợ bị cô cự tuyệt, anh liền đổi đề tài, lấy trong túi áo ra cái đồng hồ nữ kia mà anh đã chuẩn bị, đặt bên cổ tay của Từ Lạc ướm thử, " quả nhiên rất hợp." Mọi người xung quanh cũng vừa lúc hát chúc mừng sinh nhật, tặng lời chúc ấm áp cho cô. Thu Lan cười nói, " Lạc Lạc à, em vừa mới sanh xong, bác sĩ dặn thức ăn ngọt tạm thời không thể ăn, đã vậy chị đành hi sinh vóc dáng hoàn mĩ này để gánh vác thay em, em thấy thế nào?" Từ Lạc cười mắng một câu, " xí, rõ ràng là chị thèm." Thu Lan nhận lấy một đĩa bánh ngọt, tự tin mị hoặc, vén tóc quăn ra phía sau, "ài, nói chị thèm cũng được, bất quá body của chị hoàn mĩ, không chấp nhận phản bác." Dứt lời nháy mắt tự tin xinh đẹp bắt đầu ăn. Mọi người nhận lấy bánh ngọt, lại đưa quà tới tay Từ Lạc, Từ Lạc mỉm cười cảm ơn từng người một. Vừa sinh xong chưa lâu, thân thể cô cực kì mệt mỏi, cũng không thể nhịn quá lâu, trực tiếp nói xin lỗi, kéo chăn lên, một giấc mộng đẹp vẫn còn đang đợi cô đó nha. Lúc cô mơ hồ lâm vào giấc ngủ, bên tai dường như có thanh âm trầm ấm vang lên, " Lạc Lạc, Anh yêu Em." Tiếp theo sau đó lại là một câu, " sau này, mẹ con em đều là bảo bối của anh, anh sẽ chăm sóc hai người thật tốt, anh yêu em." Trái tim Từ Lạc khẽ run lên, sau đó chỉ xem như là thấy ảo giác, khóe môi khẽ câu lên, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.... Từ Lạc dùng 5 năm để yêu Diệp Thành, ấy vậy kết cục của cô vẫn là bị anh đuổi ra khỏi nhà. Đau đớn, dằn vặt, khi biết mình mang thai con anh. Cô một mẹ đơn thân nuôi con.. Rồi một ngày, Diệp Thành lại quỳ trước cô mà nói. Vợ ơi, tha lỗi cho anh, chúng ta yêu lại nhé. Cô có đồng ý tha thứ cho anh hay không? Thể loại Ngôn tình, ngược trước, sủng sau, HE. Nhân vật chính Diệp Thành x Từ này do Nguyễn Nhiễm cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon   Vừa đi ra khỏi căn phòng chưa bao lâu, thì trên hành lang, Thu Lan vội vàng chạy tới, "Diệp tổng, Lạc Lạc tỉnh rồi." Trong lòng Diệp Thành chợt nhảy lên, bước chân vì thế mà nhanh hơn, trực tiếp đi thang máy đến phòng bệnh của Từ Lạc. Hắn đứng trước cửa, do dự một lát, rốt cục cũng xoay cửa, một mình đi vào. Trong phòng bệnh rất an tĩnh, ngoài trừ tiếng giày của hắn đạp trên thầm gạch ra, thì không còn âm thanh nào khác. Rèm cửa sổ cũng được kéo lại, không có ánh nắng mặt trời xuyên qua, khắp gian phòng là một mảnh mờ mờ. Diệp Thành tiến đến trước giường của Từ Lạc ngồi xuống. Hắn vừa ngồi xuống không bao lâu, thì Từ Lạc trên giường khẽ cử động, dần mở mắt. Một lúc lâu, mới nghe được thanh âm khản đặc của Từ Lạc vang lên.. " Diệp tổng...lần này, phải cảm ơn anh rồi. Diệp Thành chỉ nghe được tiếng hô hấp của hắn đều nhẹ, trái tim lo sợ lúc này mới đặt xuống. Hắn nói, " em cảm ơn gì chứ, không cần." Từ Lạc cười tự giễu, " may mà có anh tới, bằng không tôi thực mất cái mạng ở đó rồi, mà, đám người của Dượng không có làm khó anh chứ?" Diệp Thành mở miệng, nhưng không có nói ra lời, hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng, trầm trầm, " yên tâm, tôi lo sạch sẽ bọn họ rồi, một tên cũng không thoát." Từ Lạc xoay mặt lại nhìn hắn, " anh đã làm gì bọn họ." Diệp Thanh khẽ chau mày, " em bị như thế, còn muốn bao che cho bọn chúng?" "Tôi không có." Từ Lạc ánh mắt quyết tuyệt nhìn hắn, " tôi là chỉ sợ, anh ra tay không đủ độc, khiến bọn chúng lại thoát thôi." Diệp Thành thở nhẹ một hơi, tựa đầu ra sau ghế, hắn nói, " Yên tâm đi, tôi đã nhờ đàn anh cục trưởng ở thôn theo vụ này, sẽ không bỏ qua bất cứ tên nào. Hơn nữa tôi đã phái cậu Hiếu đi điều tra những tên còn lại rồi, đảm bảo tìm ra chứng cứ, khiến đám người đó, cả đời cũng không ngóc đầu nổi." Từ Lạc nghe hắn nói, gật gật đầu, " Dựa theo tài liệu, đã chỉnh lý xong rồi, vậy anh đưa cho tôi xem chút." " Em muốn xem cái này làm gì?" Diệp Thành vừa nhìn cô vừa hỏi. " Tôi sợ mọi người bỏ sót," Từ Lạc hừ lạnh mà cười một tiếng, " bọn người đó mấy năm nay làm bao nhiêu là chuyện ác. Ngoại trừ mấy cái bằng chứng mà anh nắm giữ, còn mấy chuyện không bổ xung kia, làm ồn bệnh viện, thì tôi cũng có thể làm chứng." Diệp Thành gật đầu, " được rồi, yên tâm nghỉ ngơi, em không cần phải lo những chuyện này đâu." Từ Lạc ánh mắt rét lạnh, " những kẻ đó đừng hòng nhận được sự tha thứ của tôi, không bao giờ." Diệp Thành kéo ghế sát vào giường, đột nhiên bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay còn đang băng gạc trắng của Từ Lạc, hắn nói, " Lạc Lạc, nghe tôi, dưỡng bệnh cho tốt, tôi sẽ thay em trừng trị bọn họ. Được chứ?" Từ Lạc mệt mỏi gật gật đầu, rút tay khỏi tay hắn, ém góc mền lại, rồi khép hai mắt nghỉ ngơi. Diệp Thành vẫn y cũ ngồi trên ghế, hắn không có rời đi. Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, " Từ Lạc, chúng ta ở chung lại được không?" Từ Lạc nghe hắn nói, cô mở choàng mắt mà nhìn một cái, hàng lông mi dài cong chớp liên hồi, trong mắt viết lên đầy vẻ khó tin.." Diệp Thành, anh mới nói cái gì?" Diệp Thành hít một hơi thật sâu, nghiêm túc lặp lại một lần nữa, " Lý Từ Lạc, anh muốn em, hai chúng ta ở cùng nhau một lần nữa." Từ Lạc không hề do dự, cô quay lưng về mặt hắn, "không, tôi và anh đã ly hôn rồi, tôi không cần thiết phải ở với anh nữa." " Không cần thiết??" Diệp Thành đưa hai tay ôm Từ Lac, ép cô quay lại nhìn hắn, " Từ Lạc, em mang thai con của tôi, còn muốn giấu, em tính làm mẹ đơn thân???" Từ Lạc nghe lời này của hắn, trong lòng không khỏi chấn động, cô kéo ra một nụ cười gượng, " mang thai gì chứ? Anh nghe ai nói, tôi không có mang thai con của anh." Diệp Thành nổi đóa, cái người phụ nữ này sao lại ương bướng như thế, hắn trực tiếp lôi ra từ trong túi tờ siêu âm 4d, " Bác sĩ nói với tôi hết rồi, đây là bằng chứng, cái thai hơn bốn tháng, cho nên nó là con của Diệp Thành tôi, em đừng hòng giấu diếm." Từ Lạc một câu cũng không nói tiếp. "Em trả lời cho tôi, tại sao lại giấu không cho tôi biết." Diệp Thành nghiêm giọng chất vấn. Thấy cô nhất định không trả lời, mặt hắn liền đen, tức muốn nổ phổi. Không gian trầm mặc một lúc lâu, mới nghe thấy Từ Lạc nói, " anh thừa biết rồi, còn hỏi làm gì nữa chứ?" Diệp Thành nén giận, thấy cô lại quay mặt vào tường, hắn lại ép cô quay ra, " Lý Từ Lạc, em thật ương mà, có phải nếu như không xảy ra chuyện này, thì em sẽ mãi không nói cho tôi biết phải không?" Từ Lạc cười lạnh, " anh nhầm rồi." Ánh mắt Diệp Thành thẳng tắp mà nhìn Từ Lạc, Cô hít một hơi sâu, " trước khi chưa có chuyện này, tôi định đến chết cũng không muốn cho anh biết." " Lạc Lạc, em quá quắt." Diệp Thành nắm tay Từ Lạc gằn lên. "Ừ, là tôi quá quắt đấy, vì ai hả?" Từ Lạc uất ức nói, mắt đỏ lên.." tôi muốn xin anh một chuyện." Hắn nén giận một lần nữa, " em nói." Trong 5 năm qua, anh nợ tôi, lần này anh cứu mạng tôi và con tôi, cho nên, chúng ta huề, không ai nợ ai nữa." Cô chớp hàng lông mi dài, hai tay sờ lên cái bụng nhỏ hơi nhô lên, tiếp lời, " cảm ơn anh đã tặng cho tôi món quà cuối cùng này, đứa bé này, tôi sẽ tự nuôi, tuyệt sẽ không đòi một phần phí nuôi dưỡng nào. Cũng không để nó xuất hiện trước mặt anh. Chúng ta không cần thuộc về nhau nữa." Mắt Diệp Thành như lửa cháy, hắn thật muốn bóp chết cái người trước mắt này. Từ Lạc nhìn biểu cảm của hắn cô cười khổ, " Anh xem, anh không có yêu tôi, đứa bé sinh ra, chắc chắn sẽ là gánh nặng với anh, nói không chừng còn là điểm yếu chí mạng mà người ta dùng để công kích anh, vậy cho nên.... anh hãy xem như chưa từng biết chuyện này đi. Hơn nữa, anh còn có Lưu Tâm Nhã, anh lo cho cô ta đi, tôi và con nhất định sẽ tránh anh thật xa, được không?" Diệp Thành như mãnh thú mà nhìn Từ Lạc, hắn một lúc bình tĩnh mới nặn ra ba chữ, " em đừng hòng." Từ Lạc thở dài, " anh không có yêu tôi, cần gì miễn cưỡng bản thân..anh như vậy...." Diệp Thành đứng bật dậy, " em nghỉ ngơi đi, chuyện khác cũng đừng có nghĩ tới, còn nữa, nói cho em biết, tôi sẽ không bỏ em đâu...đơn Ly hôn, tôi chưa kí, nên em vẫn là vợ tôi, em vẫn thuộc về một mình Diệp Thành tôi. Muốn rời khỏi tôi, em đừng có nghĩ." Dứt lời hắn trực tiếp bước nhanh ra cửa, bước chân lộn xộn, giống như sợ phải nghe thêm lời gì xa cách từ cô... Vì hắn thực sự không muốn....

vợ ơi yêu lại nhé